Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian.Tôi viết theo ông ta.Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi.Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài.Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa.à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ…Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự.Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn.Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi.
