Tôi đi lại tấm gương, ngó trong đó đã thấy sự lo lắng làm cho dung nhan tôi tiều tuỵ làm sao! Những nét nhăn đã bắt đầu hiện, do bàn tay tàn phá của ưu tư.Anh muốn bỏ, nhưng sợ khó kiếm được việc khác.Chắc bạn nhớ rằng ở một chương trên tôi đã dẫn một câu danh ngôn của bác sĩ Alexis Carrel: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm".Đời sống đầy đủ hơn, vui vẻ hơn nhiều.Ông càng nói, đám người phẫn nộ kia càng nguôi dần.Họ không có thời giờ phung phí.Chỉ những điều nào học rồi mà dùng tới thường mới khắc sâu vào óc ta thôi.Kế đó, một điện tín khác cho hay nó đã tử trận".Tôi chỉ cần làm chủ được tôi, làm chủ được tư tưởng của tôi, làm chủ được nỗi sợ sệt lo lắng của tôi, làm chủ được đầu óc và tinh thần của tôi.Một ngày kia ông tự nhủ: "Anh già khù khờ kia ơi, khi anh đã bước lên một địa vị hơn người, anh phải chịu những lời chỉ trích, tránh thế nào được.