Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ.Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra.Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái.Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái.Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp).Nó cũng không thích tôi lắm.Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy.Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở.Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình.Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi.