Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt.Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.- Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác.Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà.Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy.Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ.Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó.
