Cách đây một thời gian, không biết may hay rủi, tôi đã được xem một trận đấu quần vợt.Bất kể chỗ làm có xoàng xĩnh như thế nào , công việc có bé xíu như thế nào hay những người khác đối sử thô lỗ như thế nào với mình,dường như điều đó không làm anh bận tâm.Tôi ngờ rằng anh thường tự nhủ mình: “ Công việc chính là gương mặt của cuộc đời mình”.Một lần, ông kể với chúng tôi rằng suốt thời thơ ấu của mình, không ngày nào ông không bị mẹ nuôi cốc vào đầu (cha tôi vốn là con nuôi); vì vậy cho đến tận bây giờ, ông vẫn tin rằng ông khấm khá hơn, thông minh hơn các anh em nuôi và cả các anh chị em ruột của mình là nhờ những cái cốc đầu ấy.Ông đồng thời còn là 1 nhà thơ nổi tiếng.Anh ấy hay cô ấy có lẽ không còn là người bạn đã từng yêu.Thoạt đầu, chỉ là một đốm rất nhỏ, sau đó nó bắt đầu lan rộng và rồi hết năm này đến năm khác, tôi chứng kiến anh đi bệnh viện mỗi lần và mỗi lần như thế lại cắt bớt đi một tý.Chiến thắng của ho được định đoạt bởi việc cố thủ đó!Chúng ta nên thoát khỏi các kêt squar và tình thế hiện tại của mình và hướng tâm trí mình về cái mình muốn trở thành.Nếu có, hãy có gắng tìm ra nó.