Tôi không biết phương hướng nào dẫn đến Babylon, nên cứ nhắm mắt đi bừa trong sa mạc.Anh ta chính là Hadan Gula, cháu của một đối tác làm ăn của ông, có tên là Arad Gula và cũng là người mà ông mang ơn suốt đời.Hắn nói toạc ra rằng:– Bansir trầm ngâm lên tiếng.– Nhưng hãy nói cho cháu biết làm thế nào ông lại được tự do?Với giọng trầm ngâm như hồi tưởng lại quá khứ, ông ta kể lại:- Vâng! Con muốn lắm chứ, nhưng con không thể rời khỏi chỗ này được.Người nô lệ quay về trang trại bẩm báo, người nông dân bèn bảo:- Lúc còn trẻ, tôi đã không nhận ra được điều đó.Ông chủ của cậu và những kẻ hầu cận của ông ta đang ở rất xa nơi này.