Ông Saunders kể: "Bấy giờ tôi chưa đầy hai mươi tuổi, mà đã lo sợ đủ thứ.Mới rồi, tôi nói chuyện suốt buổi tối với ông Paul W.Tôi hết sức xem xét các màu, các kiểu áo, để ăn bận sao cho hợp ý với mình.Tôi không tự chủ được tư tưởng.Chứng cơ là bức thư của ông đầy những lỗi vậy".Song thiệt ra khách khứa nào có ai để ý tới khăn ăn ấy đâu!".Mỗi tháng ông đọc lại một lần tất cả các giao kèo của công ty.Kế đó, từ từ duỗi thẳng những ngón chân, rồi để cho chúng dãn gân ra.Chỉ một việc chép sự kiện lên giấy và đặt vấn đề một cách rõ ràng cũng đã giúp ta đi được một quãng đường dài tới một sự quyết định hợp lý rồi.Tôi đã nghe họ chỉ trích 19 năm rồi.