Bạn có thấy phiền khi phải nghe một cú điện thoại dài những hai mươi phút trong lúc bạn đang bận túi bụi? Bạn có lúng túng khi ông chủ của bạn không đi thẳng vào vấn đề mà cứ lòng vòng trước khi đưa ra phán quyết?Câu chuyện này xảy ra hơn ba mươi năm trước, và cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó đột nhiên tôi lại nói thế này: Đề tài là tương lai của ngành thương thuyền nước Mỹ.Henry Kissinger người dùng cả đời mình để nghiên cứu về ngôn ngữ nói rất coi trọng nguyên tắc này.Bạn biết không, sáng nào tôi cũng đứng trước gương và cười tươi rói:Chào Larry, hôm nay cậu khỏe không? Có gì vui mà cười tươi thế?.Bạn có thể tha hồ tán gẫu với người mới quen về cô dâu, về chú rể, về những việc đang diễn ra trong bữa tiệc… Anh có biết họ sẽ đi nghỉ tuần trăng mật ở đâu không? Anh quen với bên đàng trai như thế nào? Có rất nhiều, rất nhiều đề tài để bạn trò chuyện.Người ta đã trao lại cho tôi tấm ảnh duy nhất họ tìm thấy trong người nó.Ngày trước gọi dân nô lệ da đen, ngày nay phải dùng là người Mỹ gốc Phi (African American).Tôi chưa từng nói trong dịp nào long trọng như vậy, khán giả của tôi vốn chỉ là những đứa bạn choai choai trong lớp.Ngay lập tức, Sam tạo được sự thân thiện bởi câu chuyện này như một dải keo dán anh vào khán giả.Trái lại, việc phân ưu sẽ nhiều hơn nơi tang lễ.