Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa.Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn.Tôi cất tờ giấy vào cặp.Có người quay lưng lại ngắm hoa.Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm.Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại.Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện.Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn.
