Vậy tôi chỉ cần làm bốn công việc sau này là khoảng 90 phần trăm những nỗi lo lắng của tôi tan biến.Hồi đó bà tưởng sẽ tàn tật tới mãn đời.Chúng tôi được lệnh phải nằm yên trên giường không nhúch nhích.Trước kia nhiều phen tôi mất thì giờ đợi anh ta tới nửa bữa.Sau ông nghĩ ra một cách làm cho cái khu đất cằn cỗi, phản chủ ấy thành một xí nghiệp phồn thịnh; ông nuôi rắn làm thịt, đóng hộp bán.Anh ta mua một quan tài, chở xuống tàu, rồi thương lượng với Công ty để khi chết xác được giữ trong phòng lạnh cho đến lúc tàu về đến bến.Những nhà chuyên môn nguyền rủa, đưa tôi ra bêu rếu trước công chúng.Tôi thấy đời tôi thay đổi hẳn, chẳng những lúc ấy mà cho tới mấy năm sau nữa".Khi người ta mệt quá thì dù sấm sét bên tai hay ở giữa cảnh bom đạn người ta cũng cứ ngủ được như thường.Họ không tin như vậy.