Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược.Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua.Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang).Nhưng mọi người thì khác.Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình.Cô gái bảo: Không.Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều.Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh.Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ.Nhưng thấy cũng hay hay.
