Ví dụ về chính trị và tôn giáo.Sao tôi lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy? Có lẽ vì đó là thói quen nghề nghiệp, lúc bắt đầu câu chuyện, tôi hay hỏi khách mời của mình những câu như thế.Chà, việc mô tả phong cách của mình thì khó hơn nhiều so với mô tả phong cách người khác.Tôi lắp bắp suốt ngày, tập đi tập lại cho buổi phát thanh đầu tiên.Khi vừa bước lên sân khấu, chân phải của tôi đặt ngay vào cái khoảng nhỏ đó.Cẩn thận hơn, bạn có thể chuẩn bị trước bằng cách tìm hiểu một loạt các câu hỏi, chẳng hạn như là: Khán giả của bạn thuộc thành phần nào? Họ từ đâu đến? Họ có nỗi trăn trở gì không? Sở thích chung của họ? Họ muốn nghe bạn nói cái gì? Họ muốn bạn nói trong bao lâu? (Điều này rất quan trọng!) Và khi bạn nói xong, liệu họ có đặt câu hỏi với bạn hay không?Cuối cùng, có thể khẳng định dạng câu hỏi giả định này có rất nhiều tác dụng.Khi nói chuyện với người lạ, hay lần đầu nói trước công chúng thì ít nhiều gì ta cũng cảm thấy… run run.John Lowenstein từng là một vận động viên bóng chày tài năng và nổi tiếng.Nhưng sự thật là từ này đã được thừa nhận.
