Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả.Có điều, em chã thích.Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường.Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi.Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi.Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ.Người bảo đời là bể khổ.Chả phải thở than gì.Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó.