Năm ấy tôi tròn mười ba tuổi, theo phong tục của người Do Thái thì tôi đã đến tuổi làm lễ Bar Mitzvah, buổi lễ chứng minh một chàng trai trẻ sắp sửa vào đời.Tôi đánh giá sự cuốn hút và thú vị của một người khách theo bốn tiêu chuẩn.Yếu tố này tối quan trọng và cần thiết.Lần nọ trên radio, tôi hỏi một khách mời rằng: Ông có mấy con rồi?.Chúng muôn màu muôn vẻ, từ nhỏ tới lớn, từ bình thường cho đến tối quan trọng.Quayle dí dỏm ví von rằng đối với một cô nữ sinh thì việc phá thai dĩ nhiên là nghiêm trọng hơn nhiều so với việc nghỉ học không phép.Mọi việc diễn ra quá nhanh đến nỗi chúng tôi không có cơ hội để đính chính.Đến giờ giao thừa thì chạy ào đến bữa tiệc tiễn đưa năm 1958 và đón chào năm 1959.Không hiểu sao lúc đó tôi lại tin lời Boom-Boom, gom được 800 đô la rồi mượn thêm 500 đô nữa để đặt cược toàn bộ số tiền vào con ngựa Apple Tree.Thái độ đứng đắn, chững chạc cũng là một yếu tố quan trọng không kém.