Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm.Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ.Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng.Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi.Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.Bạn cần trả công và cả tự do.Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia.Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó.Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.