Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp.Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình.Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng.Chuyện này chả cần thanh minh làm gì.Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế?Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng.Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau.Độ này, bố hay nhường.
