Nó cũng thật là điên rồ.Đừng suy nghĩ về nó, mà hãy cảm nhận nó, có thể nói như vậy.Dù là trường hợp nào đi nữa, thì điều quan trọng không phải là vấn đề liệu bạn có thể gắn một nhãn hiệu do tâm trí chế tạo ra cho xúc động đó hay không, mà là vấn đề liệu bạn có thể cảm nhận được nó càng nhiều càng tốt hay không.Chúng không phải Chân Lý; chúng chỉ là phương tiện hiển bày nó mà thôi.Trên thực tế, tình trạng sâu lắng này không hề có chỗ tận cùng.Trong tình trạng thoát khỏi thời gian tâm lý, bạn không còn theo đuổi mục tiêu của mình bằng quyết tâm khắc nghiệt, không còn bị thúc đẩy bởi sự sợ hãi, tức giận, bất mãn, hay nhu cầu muốn trở thành một ai đó.Ông có đề nghị nào không?Sẽ hữu ích hơn nếu gọi nó là trạng thái ý thức mê muội/trạng thái bất thức (unconsciouness) hay sự điên rồ.Bởi vì không gian là cái “không một vật”, cho nên chúng ta có thể nói rằng cái không hiện hữu ở đó mới quan trọng hơn cái hiện hữu ở đó.Khi Bản thể hiện tiền hiểu rõ chính nó – thì đó là sự hiện trú.