Tôi đã từng chứng kiến người Singapore cố gắng ra sao để thay đổi đất nước của họ từ chỗ kém phát triển thành một trong những quốc gia hiện đại và thịnh vượng nhất trên thế giới.Đó là các chính khách, các họa sĩ, các nhà thơ, các chiến binh, các nhà văn, các nhà viết sử, các tiểu thuyết gia.Đây là một điều rất đáng buồn ,và đây cũng là lí do tại sao tôi viết quyển sách này,vì tôi biết có vô số người không thể thấy được giá trị những lần thất bại của mình ;vì thế,họ sống trong một cuộc sống khép kín với người khác và mất hết mọi ảo tưởng.Một lần nọ , Winston Churchill đã đọc một bài dĩn văn rất nổi tiếng trong mộ hội rường hết sức rộng lớn chật ních sinh viên tốt nghiệp, chỉ với một câu đơn giản nhất định như thế này:Thật ra, hầu hết những người chấp nhận những việc làm mạo hiểm nhất không chỉ lao vào nơi nguy hiểm mà điều họ làm trước tiên là thực hiện ý tưởng trên quy mô nhỏ.Ông là một trong những nhà lãnh đạo phong trào đấu tranh cho quyền bình đẳng của người da đen vĩ đại nhất trong thời đại chúng ta.Ông vẫn nghĩ đó là một phần của Ấn ĐộHọ đã quá thành công trong việc “nhận” và chính việc này đã làm cho họ tự cho mình là trung tâm nên không có hạnh phúc thực sự.Họ đã trả giá cho những cái đó.Có thể bạn rất nôn nóng muốn tôi đề cập ngay tới một mối quan hệ tình cảm thất bại.
