Đặc biệt đối với những người bản tính rụt rè hay không thích nói nhiều.Tôi luôn cảm thấy hãnh diện khi khoe với mọi người rằng: Cộng sự của tôi là Bob Woolf.Thậm chí điều này rất tệ hại khi người khác trông bạn thật buồn cười và lố lăng.Trong tâm trí không tỉnh táo này, làm sao biết nên hay không nên nói những gì.Nếu như cảm thấy rằng người khác muốn nghe những ký ức, một kỷ niệm hay một câu nói trước đây của người quá cố, thì hãy kể lại.Trước kia chúng ta hay nói về Jackie Robinson và Dwight Eisenhower, rồi thì JFK và Elvis.Jackie Gleason từng nói thế này: Tôi muốn thấy vui thích và thoải mái trong những việc tôi làm.Một âm thanh mà không ai có thể mô tả được: Tiếng ngáy của tôi.Muốn làm được điều này, không còn cách nào khác hơn là phải biết lắng nghe.Tất cả là nhờ sự chân thật của tôi với những khán giả của mình.