Vậy mà người ta cứ bảo thời giờ là tiền bạc chứ.Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.Có thể nói rằng cảm giác luôn luôn ngóng trông, mong mỏi đó, hễ sống thì phải có, không thể tách nó ra khỏi đời sống được.Lẽ ấy có vẻ đương nhiên.Vậy mà người ta cứ bảo thời giờ là tiền bạc chứ.Lẽ ấy có vẻ đương nhiên.Tập trung tư tưởng chỉ là bước đầu thôi (phải bỏ ra ít nhất nửa giờ vào việc đó).Bạn thử theo đi, bạn sẽ thấy phương pháp ấy chữa được phân nửa những bệnh trong đời, nhất là bệnh ưu tư - cái bệnh khốn khổ, có thể tránh được và có thể làm cho ta mắc cỡ.Chính bạn là người tôi muốn khuyên đấy.Buổi tối bạn đọc một chương đi - thường ngắn lắm, không dài đâu - rồi sáng hôm sau tập trung tư tưởng vào chương ấy.