Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh.Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy.Độ này, bố hay nhường.Chẳng có gì để thấy xót thương.Cô không dám nhìn vào ai.Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn.Nhưng lí trí không cho phép.Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang.Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?.
