Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng.Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn.Giữa những khoảng ấy là thời gian trống.Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao.000 dành dụm được từ đầu tuần.Thế thì là thiên tài thế nào được.Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được.Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.
