Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.Uống là cháu nôn ra đấy ạ.Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.Sao lại xé sách hở con.Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái.Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.Nhưng cho bạn nghỉ tí đã.Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào.Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.Định dừng viết thì lại có chuyện.
