Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội.Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu.Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không.Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác.Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế.Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó.Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm.