Sự im lặng cũng rưa rứa.Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo.Trông cậu buồn cười quá.Và bạn có quyền viết cái bạn viết.Là người thì nên thế.Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng.Ngại nói là ta mất xe.Sách phôtô, giấy rất dễ cháy.Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ.
