Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào.Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi.Không chung chung như những nhà mị dân.Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm.Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về).Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước.Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự.Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.
