Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông.Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống.Cũng có thể họ không tìm thấy.Và tha thứ cho những cái không hay của nàng.Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét.Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại.Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.Bằng không, mọi người nói đúng đấy.Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính.Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.
