“Chấp nhận rằng tôi đang rất khó chịu và bất mãn? Chấp nhận rằng tôi đang phẫn uất?Bông hoa ấy tĩnh lặng biết bao nhiêu! Thân cây và bông hoa đang cắm rễ trong trạng thái an nhiên tự tại biết bao nhiêu.Rồi đi sâu thêm một bước nữa: chấp nhận rằng bạn không thể làm gì được với tình trạng người kia đang hấp hối, và chấp nhận đìều ấy hoàn toàn.Và nguời kia không còn là một cái gì “khác với bạn”.Có những hoàn cảnh mà chúng ta không thể tìm được đáp án.Suy tư luôn giảm thiểu thiên nhiên, biến nó thành một món hàng để trao đổi, làm lợi, hay để tích luỹ kiến thức.Tương đương với tiếng động ở bên ngoài là sự ồn ào của những suy tưởng bên trong.Đối với tự ngã, đây là một ý nghĩ rất kinh khủng.Khi bạn hành xử như thế thì chính bạn cũng rơi vào lối cư xử vô thức theo một thói quen đã bị tha hoá lâu đời.Làm như thế, bạn sẽ cho rằng người khác là “sai” là bạn luôn luôn là “đúng”.
