Trong các loại văn, có lẽ nó bắt ta gắng sức nhiều hơn hết.Lúc đó bạn có thể đọc báo được.Nhưng bây giờ tôi già rồi và nghỉ hay không là tùy tuổi tác.Tôi bắt đầu từ lúc thức dậy và chỉ kể những việc thầy làm, cuối cùng tôi mới chỉ cách nên dùng thì giờ đó ra sao.Ta hoàn toàn có thể kiểm soát bộ máy suy nghĩ của ta được.Nhưng có nhiều mức độ.Và cả khi ta thấy nhiệm vụ quá sức ta, ta phải chịu thua, mà ta vẫn nghĩ rằng nếu bắt sức ta làm thêm được cái gì nữa thì ta ít bất mãn hơn.Chúng ta ngỡ hành động theo lý trí, trong thực tế lại hành động theo tình cảm nhiều hơn.Người ta phàn nàn thiếu năng lực tập trung tư tưởng, không ngờ rằng năng lực đó có thể luyện được.Còn đi trên đường hoặc ngồi trong góc xe mà tập trung tư tưởng thì ai mà biết được? Có thằng tướng ngu nào cười bạn đâu?
