Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này.Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi.Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.Hiện sinh hết thì còn gì là người.Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không.Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em.Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.