Không ai tình cờ ghé qua để chuyện phiếm cả.Khi nói chuyện về quá khứ, như là một cách tháo gỡ những ám ảnh, tôi thường yêu cầu mọi người viết những văn bia riêng của họ.Tương tự như vậy, sự lo lắng quá mức thường gây ra những thái độ trốn tránh việc nỗ lực giảm bớt sự lo lắng và hoảng hốt với những điều trước đây chúng ta quen thuộc.Họ không tránh những điều này vì thờ ơ với những giá trị của chúng mà bởi vì chúng không còn hợp với mục đích của họ nữa.Bài viết trong cuốn sách này đem lại cho độc giả một điểm nhìn mà tôi là người may mắn được hưởng trong vòng tám năm qua.Sự phản kháng thụ động là sự trốn chạy cuối cùng của việc không có quyền lực.Khi tôi đang kể cho Tổng Thống Bush.Mọi người cần phải nhìn nhận cách sống của mình bằng con mắt khác.Với thời gian, bản chất của những ý nghĩ này thay đổi, từ những hình ảnh về sự ốm đau.Giá cả của việc chữa bệnh tâm lý và sự ngại ngùng khi bộc lộ bất cứ một dạng rối loạn cảm xúc nào có liên quan khiến những ai đến tìm sự trợ giúp của tôi cũng cảm thấy đau đớn.
