Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.- Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông.Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau.Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy.Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại.Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ.Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ.Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.
