Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông.Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống.Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu.Nguyên nhân thì rất khó xác định.Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi.Và ông vội ngoảnh đi.Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh.Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu.
