Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống.Không phải ai cũng ít ngộ nhận…Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số.Tất cả đều không sâu đậm.Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông.Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận.Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc.Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì.
