Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá.Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc.Suy ra bạn sai và bảo thủ.Hắn không thể tự tha thứ cho mình.Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn.Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận.Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá.Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.