Tinh thần tôi sôi lên như nước trong một nồi sùng sục mà không có lỗ để xả hơi.Chúng ôi mời bệnh nhân đến đây để họ có dịp bày tỏ những buồn phiền của họ, cho đến khi họ thấy tâm thần nhẹ đi thì thôi.Bây giờ, nghĩ lại, tôi có thấy sung sướng đã quyết định như vậy không?Charles Darwin làm như vậy.Nói không ngoa, họ đau vì đã mất sự thăng bằng bởi mất tin ở tương lai.Người bạn tôi đã được tực tiếp nói chuyện với một bà đã theo học trong chín năm không nghỉ buổi nào.Bởi vậy khi làm hai ổ bánh, tôi hỏi một bà hàng xóm cách nướng bánh rồi về làm."Nói xong, tôi thấy dễ chịu hơn, đã lâu chưa bao giờ được bình tĩnh như lúc ấy.Trước kia nhiều phen tôi mất thì giờ đợi anh ta tới nửa bữa.Chú ý với lo lắng khác nhau ra sao? Tôi xin giảng: Một lần đi ngang qua một con đường đông ngẹt xe cộ ở Nữu Ước, tôi phải để ý tới cử động của tôi, nhưng tôi không lo.
