Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi.Khi bạn tưởng tượng nhiều bạn sẽ thấy chán.Tôi biết là tôi rất khỏe.Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi.Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành.Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng.Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.Sáng nay 8 giờ bạn dậy.Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.