Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử.Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc.Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt.Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.Hai khoang thiện, ác.Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất.Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này.À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.(So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia).